Con chó của dòng họ baskerville
Chương 14: bé chó của dòng họ Baskerville
Một trong những khiếm khuyết của Holmes là mãi đến đến tận lúc thực hiện anh vẫn không phân tách sẻ với ai về những kế hoạch của mình. Sự kín đáo này một phần là vì chưng bản tính cao ngạo của anh, mặt khác, cũng bởi vì tính thận trọng nghề nghiệp. Dầu sao điều này đã gây nhiều khó chịu mang lại những ai hành động tầm thường với anh. Bản thân tôi cũng thường chịu khổ sở về điều đó. Chúng tôi đã trải qua biết bao thử thách, đợi chờ lúc giáng quả đấm quyết định xuống kẻ độc ác. Thế mà Holmes vẫn lặng lặng. Tôi chỉ có thể đoán mò về những ý định của anh. Đúng lúc thần gớm tôi căng thẳng đến tột độ thì đột nhiên những luồng gió lạnh phả vào mặt chúng tôi. Qua bóng đêm, tôi nhận ra khoảng không vắng vẻ trải ra nhì phía nhỏ đường hẹp và hiểu rằng chúng tôi lại đang ở trên quần thể đầm lầy. Mỗi bước đi của ngựa, mỗi chỗ rẽ của xe lại đưa chúng tôi đến gần điểm kết thúc.
Bạn đang xem: Con chó của dòng họ baskerville
Không thể bàn tính công việc trước mặt người xà ích thuê ở Coobme Tracy được. Và mặc dầu rất hồi hộp, chúng tôi vẫn nói về những chuyện tầm phào nào đó. Tôi thở phào nhẹ nhõm lúc qua khỏi vi-la của Frankland. Từ đây tới biệt thự Baskerville còn chừng hai cha dặm. Không dừng lại ở cạnh cổng ra vào, chúng tôi đi đến cửa hàng dậu dẫn tới nhỏ đường rợp bóng cây. Sau thời điểm thanh toán tiền cho người đánh xe, chúng tôi cho ông ta xoay trở lại Coombe Tracey và bắt đầu đi về hướng Merripit.
- Ông có có theo vũ khí không, Lestrade?
Người thám tử mỉm cười:
- Từ lúc tôi mặc quần dài, nghĩa là lúc có túi sau, thì vào túi sau của tôi chẳng bao giờ trống rỗng cả.
- Vậy thì tốt, tôi với Watson cũng đã chuẩn bị xong.
- Tôi nhận thấy ông kín đáo quá, ông Holmes, trò chơi này đòi hỏi chúng ta cái gì?
- Lòng kiên nhẫn. Chúng ta sẽ cố chờ.
- Vùng này quả thật không lấy gì làm vui lắm - Viên thám tử vừa nói vừa rùng mình - Mà có lửa sáng ở chỗ kia kìa.
Xem thêm: Just A Moment - 10 Khách Sạn Tốt Nhất Ở Tuy Hoà (Giá Từ Vnd 183
- Đấy là nhà Stapleton, đích cuối cùng của chuyến đi này. Bây giờ các vị bước lặng lẽ hơn và hãy nói thật khẽ thôi.
Chúng tôi thận trọng bước theo lối mòn dẫn tới ngôi nhà, nhưng khi còn cách tòa nhà thông thường hai trăm yard thì Holmes dừng lại.
- Không cần tiếp tục đi nữa. Những tảng đá kia có thể làm chỗ che chở tốt mang đến chúng ta.
- Chúng ta sẽ chờ ở đây sao?
- Chúng ta mai phục. Hãy đứng vào đó, Lestrade! Watson, ô cửa sổ có size lưới cơ là phòng nào vậy?
- Nhà bếp.
- Còn cửa sổ kế liền quý phái sáng kia?
- Phòng ăn.
- Họ không buông rèm. Anh biết cách lẻn tới đó. Hãy nhìn qua cửa sổ, coi họ làm gì. Chỉ cần lặng lặng, đừng để họ nghe thấy anh đấy!
Tôi nhón chân len lén tới gần hàng rào thấp bằng đá phủ quanh khu vườn cằn cỗi của gia đình Stapleton. Thế rồi tôi lẫn vào bóng tối tiến đến chỗ có thể nhìn vào ô cửa sổ không buông rèm. Trong phòng có nhị người đàn ông: Ngài Henry và Stapleton. Họ ngồi đối diện với nhau quanh bàn tròn, con quay nghiêng về phía tôi, hút thuốc. Trước mặt họ bày mấy tách cà phê và chai rượu vang. Stapleton đang sôi nổi nói về chuyện gì đó, nhưng phái mạnh tước ngồi nghe hắn nói, lơ đãng, mặt mày buồn thiu. Có lẽ ý nghĩ về việc phải tảo trở về nhà qua quần thể đầm lầy đã khiến ông không yên tâm.